Sunday, 14 October 2012

Blog Radio - Chị Ơi, Anh Yêu Em Phần 3


Chị chưa chính thức nhận lời yêu anh Mãn, chị bảo anh Mãn rằng hãy cho chị thời gian để suy nghĩ. Nhưng việc đó cũng khiến mình - một thằng ích kỷ và gần như chỉ có mỗi chị là bạn thân nhất, phát điên!   Anh Mãn đã chính thức săn đón chị một cách công khai, anh hay qua nhà mình vào buổi trưa, mang cái này cái nọ qua nói là cho 2 chị em ăn tẩm bổ, lúc thì nói đi ngang sẵn tiện ghé qua xem hai đứa hôm nay ăn gì, khi thì dành đón chị đi học về rồi ở lại buổi trưa, thỉnh thoảng còn ăn cơm chung. Tất nhiên là do chị mời.    Những lúc anh Mãn tới, mình cảm thấy lạc lõng và nặng nề vô cùng. Mình phải đóng kịch vui vẻ, phải cười nói, phải cố tỏ vẻ bình thường khi thấy họ trêu chọc nhau, mà việc đó, lẽ ra là dành cho chị em mình. Mình không coi anh Mãn là cái gai trong mắt, nhưng thật sự, mình rất ghét anh Mãn qua nhà mình.

chi oi 3.jpg
Ảnh minh họa
Những hôm đó, chị không  còn xắn tay áo cho mình mỗi khi mình đi học nữa, chị không còn chọc mình ''Chồng trẻ ở nhà nấu cơm, vợ đi học đây'' rồi chào mình kiểu hai tay vẫy vẫy, đầu lúc lắc nữa. Cũng không còn cảnh 2 chị em dành nhau ăn, hát hò inh ỏi để hàng xóm chửi xéo nữa, không còn cái điệu bộ cuống cuồng khi mình cố tình hẹn thêm giờ để chị ở lại lâu hơn nữa nữa. Chẳng còn gì hết, buổi trưa chán ngắt và bỗng dài lê thê...   Nói cách khác, mình cảm thấy những lúc anh Mãn qua, chị không còn quan tâm gì đến mình nữa. Nhìn những lúc chị ra cửa ngóng anh Mãn, hệt như mình ngóng chị, mình thấy buồn dã man mà chẳng biết làm gì, người mệt mỏi, mềm nhũn...   Chị ngơ ngáo đâu có nhận ra thái độ của mình, lâu lâu thấy mình buồn buồn và ít nói thì chỉ hỏi han:   - Hôm nay em sao vậy, mệt hả, chị đi mua thuốc với đồ ăn cho em nha?   Chị ơi, chị khờ lắm, em đâu có bệnh, em đâu có cần thuốc của chị, mà chị cũng đâu cần đi mua, chị có sẵn rồi, nhiều lắm...   Việc này kéo dài một thời gian, nó khiến mình không còn tâm trí làm gì, và cũng không biết phải làm sao để thay đổi cả, mình cảm thấy bất lực vô cùng. Có khi mỗi sáng thức dậy, mình chỉ còn biết cầu mong một điều rất đơn giản là hôm nay anh Mãn không đến. Mình sẽ nấu cơm thật ngon, hai chị em vừa ăn vừa nói chuyện, cười đùa, rồi đùn đẩy nhau rửa chén... Những việc bình thường trước đây sao bỗng thấy xa vời quá...   Kết cục là mình hay cáu vô lý với chị mỗi lần chị nhắc tới anh Mãn, mỗi lần chị nghe điện thoại của anh Mãn khi đang ăn cơm, khi đang làm dở việc gì đó. Mỗi lần nghe chị lặp đi lặp lại:   - Anh Mãn hôm nay đi đâu rồi ta? Sao giờ này chưa tới ta? Có chuyện gì không ta?   Mình bực mình cáu gắt thì chị chỉ lè lưỡi rồi cười, lâu lâu còn chọc mình ''Em ghen hả, lêu lêu'' . Nhìn chị mình chỉ muốn gào lên ''đúng rồi, em đang ghen, ghen muốn nổ óc luôn đây''. Nhưng mà mình có bao giờ dám làm thế đâu...   Gửi từ: Trường Sơn 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts